Chào Buổi Sáng Kyuhyun

Kyuhyun nhăn nhó nhìn mấy con người đang đi qua đi lại trước mặt mình. Khi tỉnh lại lần đầu tiên với cơ thể đau nhức, trong lúc ý thức chưa phục hồi hẳn, cậu nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc nhưng hốc hác đang vây quanh mình. Mình đang nằm mơ sao? Heechul hyung không phải rất chú trọng hình tượng sao? Sao lại xuất hiện với tóc tai rối bù, quần áo nhăn nhúm và quầng mắt thâm đen như thế này. Những người khác cũng không khá hơn. Người nào người nấy mắt mũi đầy nước luôn miệng gọi tên cậu. Nhất định là đang nằm mơ rồi. Cậu tự nhủ rồi mệt mỏi thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại lần nữa, cậu thấy cơ thể đã khá hơn. Các hyung ấy quả thật ở đây nhưng bộ dạng đã bình thường dù mặt mũi có vẻ tiều tụy, cũng chẳng ai khóc lóc như trong giấc mơ trước đó. Dù có rất nhiều việc muốn hỏi nhưng mọi người điều tỏ ra phớt lờ cậu. Hyung quản lý lại không thấy đâu. Rốt cuộc trong lúc cậu hôn mê đã xảy ra việc gì? Mọi chuyện đã giải quyết đến đâu? Trong lòng nôn nóng phát điên lên được. Mỗi lần Kyuhyun cố ngồi dậy sẽ lập tức có một bàn tay của hyung nào đấy nhấn cậu nằm xuống kèm theo ánh mắt đe dọa. Họ chăm sóc cậu rất kĩ càng nhưng tuyệt không nói với cậu một câu nào. Giờ đây cũng vậy, Sungmin đang ngồi bên giường gọt cam, Yesung thì đọc báo, Heechul còn bê hẳn cái laptop vào chơi game, Ryeowook về nhà nấu một ít thức ăn đem vào, Kangin, Eunhyuk và Shindong  thì bàn luận về mấy động tác vũ đạo trong bài hát mới. Chỉ có Donghae là chịu nhìn cậu nhưng lại không nói chuyện. Mỗi lần hyung ấy muốn nói gì đó liền bị mấy cặp mắt sắc nhọn như dao quét qua nên đành ngồi im.

Kyuhyun cố thử ngồi dậy lần nữa :

– Sungmin hyung, giám đốc Lee đã bị bắt chứ?

Sungmin im lặng tiếp tục gọt cam. Cậu không bỏ cuộc:

– Hyung, Teukie hyung và Siwon hyung đâu rồi? Sao không ai trả lời em hết vậy?

Lần này Sungmin chịu mở miệng nhưng không phải nói với cậu:

– Này, thời tiết hôm nay tốt thật đó. Mở cửa sổ lớn một chút đi Shindong. Chúng ta nên để căn phòng thoáng đãng một chút

Shindong nhăn nhó:

– Nhưng nếu gió vào nhiều thì sao?

Kyuhyun lại hoàn toàn bị coi như không khí. Đúng lúc này thì Leeteuk và Siwon đi vào, mọi người bỏ dở việc đang làm vội đứng lên hỏi dồn dập:

– Sao rồi?

– Thế nào hyung?

– Có nghiêm trọng không?

Leeteuk nhìn Siwon mỉm cười:

– Đã ổn cả rồi. Nhờ bố của Siwon cho người giúp đỡ nữa nên sẽ không có tin xấu đồn ra ngoài đâu.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ôm nhau mừng rỡ. Siwon nhìn thấy Kyuhyun đã tỉnh thì vội vã bước tới, đây là lần đầu tiên anh lại nhìn thấy cậu sau đêm đó. Kyuhyun cũng vui mừng chống tay ngồi dậy định hỏi Siwon và mọi người đang nói về việc gì thì một cánh tay lôi Siwon trở lại. Mặc cho anh vùng vẫy, Kangin vẫn kẹp chặt cổ không cho anh tiến lại gần Kyuhyun.

– Cậu đang làm cái quỷ gì vậy? Buông tớ ra nào, tớ phải đến xem em ấy.

Kangin vẫn không buông ra còn kẹp chặt hơn. Leeteuk cười tươi bước đến chiếc ghế cạnh giường Kyuhyun và ngồi xuống giúp cậu kê gối:

– Đủ rồi, chúng ta phạt em ấy đến đây thôi. Còn nhiều việc quan trọng phải làm nữa. Em đã biết mình làm sai chỗ nào chưa manaek?

– Vâng. Em xin lỗi . – Kyuhyun cúi đầu với các hyung
Shindong vỗ nhẹ vào đầu cậu:
– Còn nói là ở bên nhau như gia đình. Gia đình thì nên cùng nhau trải qua mọi chuyện chứ. Sau này tuyệt đối không được che giấu và làm mấy chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.
Trong khi đó thì Heechul vẫn còn bực tức:

– Đã thỏa thuận là sẽ phạt em ấy đến ngày mai rồi mà.

Yesung cũng lên tiếng:

– Em thấy vậy cũng đủ rồi. Có lẽ em ấy đã biết lỗi.

Donghae thở phào chạy đến:

– Cuối cùng cũng được nói chuyện với em rồi.

Eunhyuk lôi cậu bạn thân ra, nhướng mày:

– Lệnh phạt em ấy bị hủy nhưng cậu thì chưa đâu. Dám thông đồng che giấu bọn này, cậu đừng hòng được bỏ qua.

Kyuhyun vội hỏi nhóm trưởng bao nhiêu thắc mắc trong đầu cậu từ khi tỉnh lại:

– Hyung, cuối cùng mọi việc thế nào rồi? còn nữa, chuyện của Siwon hyung là sao?

Leeteuk vẫn dùng thái độ ôn tồn vốn có từ từ giải thích cho em út những chuyện đã xảy ra. Sau một hồi lâu tiếp nhận thông tin, Kyuhyun bật người dậy:

– Cả nhóm sẽ rời khỏi công ty sao ? Các hyung không cần làm vậy mà.

Người hyung lớn đỡ cậu tựa trở lại gối và tiếp tục giải thích:

– Sau khi bàn bạc, mọi người đã thống nhất như thế. Đừng lo, cái chúng ta từ bỏ không phải Super Junior mà là chỉ công ty đó thôi. Sau này, hãy tạo ra thế giới của riêng mình, thế giới chỉ có ước mơ và đam mê. Điều quan trọng là em hãy nghỉ ngơi thật tốt để trở lại.  Bác sĩ bảo em chỉ cần chú ý không tập luyện quá sức thì vẫn có thể tham gia buổi biểu diễn. Hiểu rồi chứ.

– Chúng ta sẽ làm tốt. Kangin nói và tất cả đều gật đầu.

Chiều hôm đó, Changmin xuất hiện và phòng bệnh được dịp ầm ĩ một trận. Cậu chàng lo lắng đến phát điên khi nghe tin xấu của Kyuhyun và lập tức đón chuyến bay từ Nhật về. Sau khi cẩn thận xem xét, ông của Changmin quyết định việc phẫu thuật nên được tiến hành ở một bệnh viện hàng đầu tại Tokyo. Changmin đã lo xong mọi việc bên đó.

Ngoài phòng bệnh lúc này, Changmin đang ngồi trò chuyện với Leeteuk:

– Cậu ấy tỏ ra rất tươi tỉnh. Đó hoàn toàn là nhờ có các thành viên ở bên cạnh.

Leeteuk mỉm cười gật đầu. Changmin nói tiếp vẻ thắc mắc:

– Ban đầu em cứ nghĩ sau khi biết mọi chuyện các hyung sẽ ngăn cản cậu ấy biểu diễn lần này và lập tức bắt cậu ấy phẫu thuật. Nhưng phản ứng của mọi người khác xa so với tưởng tượng của em.

Người trưởng nhóm cười buồn:

– Thật ra, khi vừa biết chuyện cũng đã nghĩ thế. Nhưng sau đó, mọi người đều thống nhất sẽ làm như vậy. Đó là tín ngưỡng của em ấy. Em ấy đã rất cố gắng để có thể được hát, các hyung làm sao nhẫn tâm ngăn cản. Bọn hyung đều hiểu việc này có ý nghĩa với Kyuhyun như thế nào. Nên…thay vì để em ấy thấy mọi người đau buồn và lo sợ, bọn hyung sẽ cổ vũ và làm em ấy vui vẻ . Ai cũng biết bản thân đang ủng hộ một quyết định mạo hiểm nhưng bọn hyung chấp nhận ân hận cả đời cũng không muốn thấy em ấy nuối tiếc cả đời.

Hai người im lặng một lúc Leeteuk mới dám cất tiếng hỏi:

– Cơ hội phẫu thuật thành công là bao nhiêu?

Changmin trầm mặc:

– 40%. 20% sẽ xảy ra biến chứng nghiêm trọng, 30%…- Cậu ngừng lại một lúc mới nói tiếp- …là tử vong trong lúc phẫu thuật.

Leeteuk cúi đầu. Dù đã tự nhủ là sẽ dùng thái độ lạc quan nhất để tiếp nhận, nhưng bản thân anh lại không thể khống chế nổi cảm xúc của mình. Nghĩ đến lúc trước, tự mình Kyuhyun đã đón nhận việc này như thế nào. Đêm đó, lần đầu tiên Kyuhyun tỉnh lại, anh không nhớ mình đã khóc to như một đứa trẻ thế nào. Những người khác cũng vậy, những gã đàn ông hơn 30 tuổi lại ôm nhau khóc như những đứa trẻ bị đòn đau. Sau đó thì thống nhất là trước mặt Kyuhyun sẽ không khóc nữa, không để cậu phải lo lắng. Nhưng trong lòng mỗi người, từng giây trôi qua đều là cảm giác bất an.

—————————————————-

Kyuhyun được các hyung chăm sóc hệt như một đứa trẻ. Một cử động nhỏ của cậu cũng không qua mắt được các thành viên. Sau khi xuất viện về kí túc xá, cậu bị bắt về giường ngay lập tức. Ryeowook bê một khay nhỏ trên đó là món soup thịt bò và một ly sữa nóng. Cậu bị ép phải ăn hết trước sự giám sát chặt chẽ. Sau khi cố gắng ăn xong, cậu nhăn nhó:

– Hyung à, nhập ngũ còn có tự do hơn đó. Em đã khỏe rồi, hoàn toàn không vấn đề gì. Các hyung đừng như vậy có được không?

Yesung khoanh tay đứng trước cửa phòng lắc đầu:

– Thời gian này em đừng mong có tự do, Kyuhyun. Hyung đã xóa sạch hết game trong laptop của em rồi. Đừng mong thức khuya chơi game nữa.

Sungmin thêm vào:

– Còn nữa, chế độ ăn uống, chế độ nghỉ ngơi và chế độ tập luyện của em đều sẽ được theo sát cẩn thận. Bọn hyung đã thống nhất như thế.

Kyuhyun thống khổ:

– Em không thể phản đối sao?

Kangin cười nhếch một bên mép:

– Nếu muốn bị bật chế độ bị coi là không khí thì em cứ thử phản đối xem.

Vừa nói vừa đến ấn cậu nằm xuống:

– Đến giờ đi ngủ rồi. Ngủ đi, chiều mai sẽ có buổi tập nhẹ đấy. Thời gian này em cần giữ sức.

Kyuhyun không cố ngồi dậy nữa nhưng nói:

– Khuya rồi. Các hyung cũng về nhà nghỉ ngơi đi.

– Các hyung sẽ về sau khi chắc chắn rằng em đã ngủ. Ngủ đi, hyung tắt đèn nhé.- Sungmin đi đến tắt đèn và cả bọn ra khỏi phòng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và giờ, hiểu lầm với các hyung đã được giải quyết. Kyuhyun không thể suy nghĩ nhiều nữa và mệt mỏi chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng.

Sáng hôm sau, Kyuhyun bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa và những tiếng động ồn ào bên ngoài. Mở cửa bước ra, trước mặt cậu là Leeteuk và Ryeowook đang nấu nướng bữa sáng trong bếp, Donghae đang phụ giúp dọn bát đĩa. Sungmin thì ngồi trong phòng khách cùng Shindong và Kangin xem tin tức buổi sáng. Yesung ngồi trên bàn ăn chờ thức ăn dọn ra với tờ báo trên tay. Eunhyuk mang bộ mặt ngáy ngủ bước ra khỏi phòng định đi rửa mặt thì đã bị Siwon chiếm chỗ trước, anh tức tối hét ầm lên:

– Này Siwon, đại gia như cậu thì cần gì ở kí túc xá. Sáng nào cũng chiếm toilet gần 1 tiếng đồng hồ. Có quá đáng không?

Tiếng Siwon từ trong vọng ra:

– Cậu có thể thức sớm hơn để lấy phòng trước mà.

Kangin quay lại quát:

– Có im lặng đi không hai cái tên này.

Leeteuk luôn miệng nhắc nhở:

– Chiều nay 2 giờ chúng ta có buổi tập nhẹ, sau đó đi thử trang phục. Tối về kiểm lại danh sách chương trình…

Shindong ngắt ngang:

– Quản lý đã thông báo từ hôm qua rồi. Hyung lúc nào cũng nói nhiều như một ông già, Teukie hyung.

Bọn còn lại bật cười.

“Họ thật ồn ào.”  Mắt Kyuhyun đỏ lên. Cảnh tượng này đã từng xảy ra rất nhiều lần trước kia nhưng lâu lắm rồi không thấy lại nữa. Thì ra những thứ bình thường lại có thể đẹp đẽ và ấm áp đến như thế. Heechul có vẻ vừa mới tập thể dục xong, người đầy mồ hôi cầm chiếc khăn đi ngang qua phòng Kyuhyun. Anh nháy mắt với cậu:

– Chào buổi sáng, Kim Kyu.

Những người khác nhìn thấy cậu cũng đồng loạt mỉm cười:

– Chào buổi sáng, Kyuhyun.

—————————————————————————–